[ad_1]
Thương Được Cứ Thương Đi
Tác giả: Hồng Hải
Review sách:
Cuốn sách là tập hợp các câu chuyện kể về những phận đời mà tác giả đã từng trải lòng và những con người vô danh đã cho đi yêu thương một cách không điều kiện. Đơn giản vậy thôi. Nhưng cuốn sách tràn ngập yêu thương. Người lái xe ôm, em bé bán vé số, đứa bé bị bỏ rơi, người đàn ông tật nguyền, cậu trai trẻ bị nhiễm bệnh thế kỉ, người thanh niên tử tù, thằng bạn thân…, và cả chính hoàn cảnh của tác giả. Những câu chuyện ấm áp tình người đẹp đến nao lòng.
Trong quyển sách, ta thấy một cuộc sống còn rât nhiều lam lũ, khó khăn nhưng tình cảm với nhau luôn đong đầy. Một thằng bé bán vé số mới học lớp 4 đã phải kiếm tiền nuôi ba mẹ và 2 em. Cực vậy nhưng tâm hồn em đủ rộng để cảm thấy tự hào về công việc của mình và để chia sẻ khó khăn với thằng bạn mới bị giựt cả triệu tiền vé số… Và những câu chuyện khác cũng có những nét đẹp riêng giống như vậy. Ngoài ra, yêu thương ở đây không chỉ dừng lại ở một câu chuyện mà nó mang tính tiếp nối với những câu chuyện khác. Một người hàm ơn người này sẽ tìm cách trả lại cái ơn đó cho những người khác. Câu chuyện đền đáp tiếp nối cứ thế lan rộng ra.
Ở đó ta học được cách mở rộng lòng mình và để trái tim rung động trước những cuộc đời của những con người kém may mắn, cách cho đi vô điều kiện và khéo léo để những con người đó không mặc cảm, cách đối xử lẫn nhau giữa người với người. Như tác giả nói, “Nếu bạn đến với tha nhân vì niềm vui, vì lòng mình biểu đến, chứ không phải để tích phước, thì cuộc trao-nhận sẽ đẹp lắm. Làm việc thiện để tích phước có nghĩa là bạn không trao hay cho gì cả. Chỉ là gửi tiết kiệm mà thôi.”
Trong cái xã hội ngày nay với đầy những toan tính, lừa lọc, niềm tin vào cái thiện của con người càng ngày càng mờ nhạt. Và vòng xoáy cuộc sống nhanh quá khiến ta quên rằng mình phải sống chậm lại, để quan sát, cảm nhận và yêu thương.
Cuốn sách như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng mà sâu lắng, gợi ta nhớ lại cái cảm giác hạnh phúc của sự cho đi và nhận lại. “Khi chúng ta đọc được nỗi vui tràn lên mắt lên môi một người xa lạ vì những việc đôi khi rất nhỏ nhặt mà mình làm cho họ, chúng ta sẽ hạnh phúc lắm… Đó là cái hạnh phúc được làm một người có giá trị, dù chỉ cho một con người”. Để rồi cuốn sách như nhắc nhở ta: “Sự giả dối là có thật, rất dễ thấy, nhưng hãy tin rằng chúng không phủ trùm lên tất cả. Hãy can đảm yêu thương và để sự tử tế lên ngôi, hãy mạnh dạn nuôi nấng niềm tin vào con người. Hãy làm ơn, đừng bỏ mặc Vân Tiên ốm yếu gày gò trong lòng mình. Uổng lắm”.
Suy nghĩ một chút về bản thân mình. Cái nghề tiếp viên của mình có cơ hội gặp rất nhiều người, rất nhiều hoàn cảnh. Nhưng phải thú nhận là trước giờ mình vẫn chưa thật sự quan tâm đến những con người đó mà chỉ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của mình. Có những anh chị thấy mệt mỏi trong người do không đi quen máy bay và liên hệ mình xin thuốc. Mình chỉ đáp ngắn gọn là mình không được phép cho thuốc tuỳ tiện mà phải gọi bác sĩ nếu khách thấy cần thiết và xin lỗi khách. Lẽ ra mình có thể thể hiện một chút quan tâm hơn, làm cho họ một li sữa hay chanh nóng thì có lẽ họ sẽ thấy ấm lòng hơn rất nhiều. Rồi có lần gặp một bác lớn tuổi mà cả chục năm mới về Việt Nam. Bác lo sợ, lóng ngóng trên máy bay, không biết dùng nhà vệ sinh. Đến khi ra máy bay, bác oà khóc tức tưởi khi bị lạc mất đứa con gái đi cùng. Thương bác lắm và ước gì mình chú ý quan tâm đến bác nhiều hơn trong chuyến bay.
Cuốn sách dường như đã làm thức tỉnh mình và khiến ai đọc cũng phải nhìn lại chính bản thân. Trước giờ mình đã sống thế nào? Như lời nhắn nhủ của tác giả, mình biết mình cần “đập bỏ những bức tường kiên cố bao bọc lòng mình, hãy để trái tim rung lên như nó được sinh ra phải thế”. Yêu thương phải luyện tập hàng ngày, “Chỉ cần mở cửa lòng mình, bước xuống đời, đi thật chậm, quan sát thật sâu, chúng ta sẽ thấy chật cứng quanh mình những phận đời cúi mặt đang cần một bàn tay nắm.” Vì “giữa cuộc đời vô vàn chông chênh cần lắm những tình thương bình dị”.
Tác giả không phải nhà văn, anh cũng công nhận điều này, mà chỉ là một người kể chuyện. Chuyện của anh hay vì đó là chuyện đời, nó muôn màu, nó thật, và nó giản dị, nhưng nhân văn. Qua những câu chuyện đó càng phục anh, một người có “trái tim biết rung động, đến tận cùng”. “Tay tôi không đủ dài và vai cũng không đủ rộng để ấp ôm hết những khốn cùng nhưng luôn tự an ủi, thôi, cứ trọn vẹn với người nào, vui phần ấy, từng chút một.”
Đoạn trích hay:
“Thay vì bỏ thời gian quý báu lên mạng xã hội để sáng bức xúc điều này, trưa sân giận chuyện khác, tối hoang mang nỗi kia, hãy dành nhiều thời gian cho những người mình thương yêu. Nếu tự bôi đen tâm hồn bằng những hằn học, chúng ta sẽ chẳng thể nào thấy được cái hay, cái đẹp của cuộc đời. Và khi đó, hẳn nhiên, cũng chẳng có khả năng mang đến được cho ai bất kỳ điều gì tốt đẹp. Hãy tử tế với cuộc đời, nếu muốn nó cũng làm điều đó với mình”
“Con người vốn dĩ hay tự bơm phồng những khó khăn hay đau khổ của chính mình mà quên mất rằng, chỉ cần sống chậm lại một chút, cởi mở hơn một chút, nghĩ thoáng hơn một chút, niềm vui sẽ luôn có bên ta, mỗi ngày…”
“Luôn luôn, trong xô bồ, lúc nào cũng có ấm áp…”
Theo: gocsachnho
Xem thêm:
Review sách Rừng Na Uy
Review sách Con Gái Phải Độc Lập
The post Review sách Thương Được Cứ Thương Đi appeared first on Chia sẻ tài liệu học tập miễn phí.
[ad_2]