[ad_1]
Một Lít Nước Mắt
Tác giả : Kito Aya
“Có những người, mà sự tồn tại của họ giống như không khí vậy, êm dịu, nhẹ nhàng, chỉ khi họ mất đi, ta mới nhận ra họ quan trọng nhường nào. Mình muốn trở thành sự tồn tại như thế.”- Kito Aya
Đó là một mong ước hết sức giản dị của Aya – cô bé của đất nước mặt trời mọc – tác giả của “Một lít nước mắt” – cuốn sách mà mới chỉ nghe tên thôi, đã gợi lên phần nào sự đau đớn, ủ dột. Tôi muốn kể cho mọi người nghe về cuốn sách này. Tại sao ư? Vì chính tôi – người đã đọc cuốn sách – đã tìm được thật nhiều niềm tin và hi vọng, để càng thêm tin đời, yêu đời và biết trân quý hơn tất cả những gì cuộc sống ban tặng.
Sự thật mà nói, đây là bản sao chép gần như nguyên văn tập nhật kí của Aya, từ khi cô bước vào tuổi 15 cho tới tận khi qua đời ở tuổi 26. Xuyên suốt cuốn nhật kí, Aya kể cho chúng ta nghe về căn bệnh quái ác mang tên Thoái hoá tiểu não đang ngày ngày ăn mòn cơ thể. 15 tuổi – khi bao đứa trẻ khác được tung tăng tới trường, được chạy nhảy, ca hát và dạt dào trong tim những hoài bão lớn lao thì 15 tuổi, Aya phải đối mặt với chuỗi ngày mà từng giờ trôi qua, cô bé mất dần khả năng đi đứng, điều khiển đôi tay và ngay cả giọng nói.
Chìm trong đau khổ tuyệt vọng, đã bao lần Aya tự hỏi:”Tại sao căn bệnh lại chọn mình?” Cứ như trôi qua một đêm, cuộc đời đã lật sang một trang mới. Bởi lẽ trước đó, Aya trong mắt mọi người luôn là một cô bé thông minh, lanh lợi. Vậy mà, tuổi 15 mong đợi đến lại kéo theo đau khổ ngập tràn đóng sập cánh cửa tương lai vốn đang rộng mở trước mắt.
Còn gì đau đớn hơn khi buộc phải từ bỏ ước mơ, hi vọng bấy lâu luôn ấp ủ? Còn gì khó khăn hơn khi sống mà không có bất cứ mục đích nào cho phía trước vì biết cố gắng đến mấy cũng không thoát khỏi căn bệnh vô phương cứu chữa? Là một cô gái mới lớn, rồi cũng có lúc Aya cảm nhận được những rung động đầu đời với một người khác giới, nhưng lời cô bé hỏi bác sĩ:”Sau này cháu có thể cưới chồng không ạ?” mà không nhận được câu trả lời cứ vọng lại mãi trong tôi thật day dứt, ám ảnh.
Biết rằng mình chẳng sống được bao lâu nhưng Aya vẫn thật mạnh mẽ, kiên cường, dẫu rằng thấm đẫm cuốn nhật kí là những giọt nước mắt đầy tủi hờn của cô bé. Ai đó bảo:”Nước mắt không phải là biểu hiện cuả sự yếu đuối mà là biểu hiện của sự dũng cảm dám đối mặt với cảm xúc thật của chính mình”. Thật vậy, ẩn sâu trong giọt nước mắt của Aya, đâu phải chỉ là những tủi hờn, đau đớn mà còn hiện lên nụ cười nhí nhảnh, vẫn ngời sáng lên niềm lạc quan bất diệt về ngày mai đang tới:”Mình đặt tay lên ngực. Mình cảm nhận được trái tim mình đang đập. Nó vẫn đang hoạt động. Mình hài lòng về điều đó. Mình còn sống”; “Hãy sống, mình muốn hít thở thật sâu dưới bầu trời xanh”; “Được sống, là điều đẹp đẽ và tuyệt vời nhất”…
Hình ảnh Aya kiên trì tập đi, tập hát, viết nhật kí và ấp ôm hi vọng một ngày không xa được trở lại như người bình thường càng làm tôi thấy xấu hổ khi có những lúc thật yếu đuối, nhu nhược. Được chạy nhảy, nói chuyện, ca hát là một điều hạnh phúc. Được đi học, quen biết bao bạn bè, thầy cô là một điều may mắn. Và cho dù bị cha mẹ chửi vì những ngu ngốc của bản thân thì vẫn là một niềm vui sướng khi vẫn còn được tận hưởng. Nào ai biết trước được tương lai, biết được ngày mai mình sẽ ra sao, cuộc sống của mình sẽ như thế nào?
Tôi tin rằng có không ít bạn ở đây, cuộc sống đã có tất cả những gì Aya mong muốn. Vậy thì, có gì để bạn buồn bã chứ??? Và dù cho bạn, đang đối mặt với bất cứ niềm đau hay nghịch cảnh đáng sợ nào, thì hãy nhớ rằng bạn vẫn còn sống, vẫn còn được cố gắng, vì một ngày mai kia, bạn rồi sẽ hạnh phúc Hãy trân trọng những phút giây giản đơn, những niềm vui bạn tưởng thật nhỏ bé đó, vì một lẽ đơn giản: đó là điều mà rất nhiều người mong đợi ^3^
Đọc cuốn sách, có lẽ bạn cũng như tôi thôi, không thể nào kiềm được những run rẩy của trái tim mà khóc, khóc rất nhiều, vì đồng cảm với Aya, vì cảm phục nghị lực, quyết tâm phi thường của Aya, và thầm cảm ơn Aya vì đã giúp ta thêm trân quý từng giây từng phút quý giá của cuộc đời. Đúng vậy:
“Vấp ngã ư? Chẳng vấn đề gì
Dù thế nào ta vẫn có thể đứng lên
Lúc vấp ngã hãy ngước nhìn lên trời kia
Bầu trời xanh bao la ngút ngàn tầm mắt
Có thấy nó đang mỉm cười với bạn không?
Bạn đang còn sống” – Aya
Cảm ơn Aya! Cảm ơn rất nhiều! Aya đã ra đi, nhưng cô vẫn luôn tồn tại trong trái tim tôi và muôn triệu trái tim người khác như Aya từng mong ước:”Tiếp tục sống, tiếp tục sống mãi mãi”. Để rồi, mỗi người đều nhận ra: Cái chết không đáng sợ, bỏ cuộc mới đáng sợ. Ta phải sống, và phải sống hết mình ( nếu có thể, hãy thử đọc một lần, bạn nhé !!! ).
Theo: Phương Trang
The post Review sách Một Lít Nước Mắt appeared first on Chia sẻ tài liệu học tập miễn phí.
[ad_2]